Truyện Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát Chương 5 Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát Chương 5: Gặp lại tiểu bạch thỏ - Một đêm ướt át (18+) Chương trước Chương tiếp Một thuộc hạ đi ra đỡ Tần Á Á vào một chiếc xe rồi đưa cô ta về kí túc xá, chiếc xe chở anh và Lâm Mạn Ninh đi về biệt thự. - "Tiểu Á, hôm nay người cậu cứng vậy sao?" Thơ chế đêm nay bác không ngủ tuyển tập.Bít Tuốt xin giới thiệu tới các bạn bộ thơ chế đêm nay bác không ngủ hay hài hước tuyển chọn. Hãy cùng Bít Tuốt đọc và cảm nhận nhé Những bài thơ chế khác bạn có thể quan tâm: Thơ chế tuyển chọn hay hài hước nhất Thơ Ca > Kiếm tiền tại diễn đàn [Bài Thơ] Tình Đầu Em Ơi! Thảo luận trong 'Thơ Ca' bắt đầu bởi langkigiang2003, 24 Tháng sáu 2019. Em biết hết Biết không sai một chuyện Ấy thế mà, chẳng nghe lấy ai khuyên Họ cứ nói, nếu hết duyên Thuỳ Trâm cũng không ngại diện đồ tắm bé xíu khoe trọn vẻ đẹp nuột nà của body hiện tại giữa thanh thiên bạch nhật để có được những khoảnh khắc gây ấn tượng với người hâm mộ. Thùy Trâm cho hay cô đi thi Miss Grand Vietnam 2022 để thắp lại "lửa nghề" và giúp Nguyễn Thị Hồng Thơ, một số nguồn gọi là Nguyễn Hồng Thơ (sinh ngày 1 tháng 11 năm 1992), thường được biết đến với tên gọi Thơ Nguyễn, là một nữ YouTuber, nhà sản xuất video và nghệ sĩ parody người Việt Nam.Cô nổi tiếng với các video dành cho trẻ em được đăng tải lên kênh YouTube chính thức của mình với Ngoài ra, ở đâu đó cũng có tâm lý e dè, đặc biệt là người đứng đầu một số đơn vị. "Một số đơn vị của Bộ Y tế lại quá tập trung vào phòng chống dịch. Trung tâm mua sắm tập trung ít người, trong khi việc thì nhiều", ông Thuấn cho hay, đồng thời cũng đề cập vZN3bnc. 6 sinônimos de Tchau para 1 sentido da palavra Tchau Saudação de despedida1 adeus, adeusinho, até à próxima, até depois, até à vista, até logo. Use a nossa Inteligência Artificial Escreva textos incríveis em segundos com nossa nova ferramenta de Inteligência Artificial. Reescrever meu texto agora 2 Não encontrou o sinônimo que procurava? Escreva abaixo uma frase ou um pequeno texto usando "Tchau", nós vamos reescrevê-la com novos sinônimos. Một thuộc hạ đi ra đỡ Tần Á Á vào một chiếc xe rồi đưa cô ta về kí túc xá, chiếc xe chở anh và Lâm Mạn Ninh đi về biệt "Tiểu Á, hôm nay người cậu cứng vậy sao?" Lâm Mạn Ninh sờ lên ngực "Ngực của cậu đâu rồi, eo nữa, sao eo lại cứng thế?" Vừa nói cô vừa nắn bóp ngực và hông của Bạch Lam thở dài, ánh mắt tối sầm lại"Bảo bối, ngoan một chút."Lâm Mạn Ninh rụt tay lại, dụi dụi đầu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Hắc Bạch Lam ôn nhu vén mái tóc của cô lên, không biết đối với vật nhỏ này anh có cảm giác gì lại đi điều tra cô rồi một lần nữa muốn là do trước nay cùng nhiều phụ nữ kinh nghiệm bây giờ đối với vật nhỏ này có chút tò mò và thấy thú vị, thôi kệ, cứ làm theo điều bản thân mình muốn đi dừng trước cửa biệt thự, Hắc Bạch Lam bế Tiểu Ninh vào trong nhà, hai tên vệ sĩ đi theo sau đứng ngay cửa. Người giúp việc thấy anh liền cúi đầu Bạch Lam lạnh lùng đi lên phòng, nhẹ nhàng đặt Tiểu Ninh lên giường, tiếp teo anh đi vào phòng tắm. Khi đi ra anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn, nhìn vật nhỏ trên giường tiểu đệ của anh đã nhanh chóng đứng thẳng lên."Tít..tít..tít.." Lúc này có người gọi đến, anh cau mày nhấc máy lên, là Hàn Thiên Lãnh, dạo gần đây có con nhỏ liền quên đi người bạn này, bao nhiêu công việc anh cũng thay Hàn Thiên Lãnh quán xuyến, giờ lại định phá bữa tối của anh sao?- "Tôi mắc nợ cậu sao?" Hắc Bạch Lam dây bên kia có tiếng cười của khúc khích của trẻ con, Hàn Thiên Lãnh nói"Ngày mai có cuộc họp, cậu giúp tôi.."- "Giúp cái mẹ, tôi còn có việc, giao cho thư kí Hoàng đi." Hắc Bạch Lam tức giận nói rồi cúp máy, kể từ ngày Mộc Nhiên sinh, Hàn Thiên Lãnh như trở thành bà mẹ thứ hai vậy, ăn rồi suốt ngày ở nhà. Hắc Bạch Lam gọi điện cho thư kí Hoàng"Cuộc họp ngày mai cậu sắp xếp đi, nhớ làm việc cẩn thận."Thư kí Hoàng thở dài"Hắc tổng, lần này anh không định giúp tôi sao?"- "Tôi giúp cậu chuẩn bị công việc, vậy ai sẽ giúp tôi thỏa mãn nhu cầu?" Hắc Bạch Lam nói rồi cúp kí Hoàng ngoài kêu khổ thì chẳng biết làm gì. Hắc Bạch Lam đặt máy xuống rồi đi về phía này, Tiểu Ninh có chút lạnh nên co rúm lại, Hắc Bạch Lam ghé sát vào tai "Bảo bối, em lạnh sao?"Tiểu Ninh dường như nghe được câu hỏi của anh, cô xoay người"Ưm.."Hắc Bạch Lam gian tà hỏi lại"Vậy tôi sẽ giúp em làm nóng cơ thể nhé, từ trong ra ngoài sẽ nóng như lửa đốt."Tiểu Ninh cau mày, giọng nói này dễ nghe Bạch Lam xuống giường tìm chiếc cravat rồi cột hai cổ tay cô lại, anh mỉm cười"Bảo bối, một đêm vui vẻ."Anh cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô, hôn dần xuống đôi môi anh đào ấy, lưỡi anh liếm nhẹ lên ngoài rồi đi vào khoang miệng "Ưm..nước..ư.." Tiểu Ninh đưa lưỡi liếm lấy lưỡi anh, cô nghĩ đấy là dòng nước nên nhiệt tình đáp lại, quấn lấy lưỡi anh, dây dưa không tay anh đã bắt đầu phạm thượng lên cơ thể của cô, bàn tay anh đặt lên một bên ngực đầy đặn kia mà khẽ Ninh rên khẽ, anh đưa tay cởi đi chiếc áo của cô"Bảo bối, lần sau không được mặc áo như thế này nữa, biết chưa?"- "Ưm.." Tiểu Ninh khẽ mỉm cười hôn nhẹ lên ngực cô, Tiểu Ninh trong men rượu cảm nhận được ngực mình đang ướt, cô khẽ mở "Ưm.." Hắc Bạch Lam ngẩng đầu lên nhìn cô"Tỉnh rồi?"- "Là chú?" Tiểu Ninh hỏi lại mơ màng hỏi Bạch Lam cau mày, chú sao?- "Bảo bối, em còn nhớ tôi sao?"Tiểu Ninh gật đầu"Chú là người biến thái đó, chúng ta lại gặp nhau rồi."Hắc Bạch Lam cắn nhẹ lên đầu ngực cô"Không chỉ gặp nhau, tôi còn muốn em sẽ cảm nhận được tôi ở bên trong em một lần nữa."Tiểu Ninh ưỡn người"Ưm.."Hắc Bạch Lam hôn khắp cơ thể của cô, huyệt động đã sớm ẩm ướt, anh mỉm cười rồi liếm nhẹ lên "A..ưm...ư..a...ư.." Tiểu Ninh không ngừng thở Bạch Lam vẫn kiên trì với màn dạo đầu này, tiếp theo anh bỏ khăn tắm ra, tiểu đệ hùng dũng hiện ra trước Ninh nhìn vào nó không chớp mắt, lớn quá, còn lớn hơn cả những người đàn ông mà cô xem trong phim cấm Bạch Lam tích thú nhìn cô, đây là do hoảng sợ trước kích thước của anh hay là đã nhìn qua vật này nhiều lần rồi?Hắc Bạch Lam mỉm cười, cầm lấy tay cô đặt lên tiểu đệ của "Hự".- "A" Hai tiếng rên đồng thời vang lên, Tiểu Ninh nhìn anh, đối mắt phủ một lớp nước Bạch Lam mỉm cười"Thấy nó thế nào?".- "Lớn quá..ư.." Tiểu Ninh không ngần ngại nói ra suy nghĩ của Bạch Lam hài lòng gật đầu, anh khẽ tách chân cô ra rồi chen mình vào giữa đặt nhẹ tiểu đệ lên cửa mình của cô, hai tay đan nhẹ vào tay "Tôi vào nhé."Tiểu Ninh ngoảnh mặt sang nơi khác, bên dưới đã thèm muốn thứ kia đến phát điên, chỉ là cô giấu đi Bạch Lam dùng lực liền đi vào bên trong "A...sâu quá..ư...a" Tiểu Ninh thở Bạch Lam thật sự phát điên vì cái lỗ nhỏ ẩm ướt này của cô, anh nhẹ nhàng ra vào bên trong "A..ư..nhẹ..nhẹ chút..ư..a" Tiểu Ninh mặc sức rên lật người cô xuống, hai tay vòng ra trước ôm trọn lấy ngực cô rồi vào bên trong cô từ phía "Ư...nhẹ thôi..a..ư...chết mất.." Tiểu Ninh úp mặt vào Bạch Lam nằm xuống gần thân thể cô, ghé sát vào tai cô"Bảo bối, thấy thế nào?"- "Không được...dừng lại..ư..ư.."Anh mỉm cười xoay người đặt cô ngồi lên người mình, hai tay bị trói của cô giơ lên cao, anh bóp nhẹ ngực cô, bên dưới vẫn ra vào như vũ "Ư..a..ưm..a..a..a." Nguyên một đêm Hắc Bạch Lam giày vò cô đến phát mệt, Tiểu Ninh sau khi lên đỉnh đã ngủ thiếp đi, riêng anh vẫn như lúc đầu, không biết muốn cô bao nhiêu lần cho đủ. Hắc Bạch Lam bỏ qua lời nói của Lâm Mạn Ninh, anh cầm lấy chiếc máy tính bảng rồi bấm sang một bộ phim khác"Bảo bối, xem nhưng thứ này mà em không có cảm giác gì sao?"- "Cảm giác gì chứ? Tôi đã xem từ lâu rồi, chẳng có tí cảm xúc nào." Hắc Bạch Lam hỏi"Vậy sao em còn xem?"- "Tại vì quen rồi, nếu thiếu chúng, tôi sẽ cảm thấy như cuộc đời này thiếu đi thứ quan trọng vậy." Lâm Mạn Ninh Bạch Lam mỉm cười nằm xuống bên cạnh cô, Lâm Mạn Ninh hỏi"Này, chú không được nằm ở đây. Chú mau đi đi."- "Tối nay tôi đến đây là vì nhớ em, muốn ngủ cùng em." Hắc Bạch Lam nhìn vào ánh mắt của Mạn Ninh nhất thời đơ người, câu nói này của anh giây phút này rất chân thật, tim cô rung lên từng hồi, hai má nóng dần lên, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác Bạch Lam xoay người nằm đè lên thân thể cô, anh rúc đầu vào cổ, ngửi mùi thơm nhè nhẹ trên cơ thể "Tiểu Ninh, nhớ tôi không? Tôi thì nhớ em, nhớ đến nổi không thể làm được việc gì."Chỉ mới một ngày không gặp cô anh có cảm giác mất mát đi thứ gì đó, cô với anh vốn dĩ không thuộc về nhau, tại sao cô lại làm anh quyến luyến như phải ban đầu chỉ nghĩ là vui đùa cùng cô thôi sao? Một ngày không gặp anh cảm thấy rất nhớ cô, cứ cho là nhớ hương vị của phụ nữ, nên anh đã gọi những người khác khi nhìn thấy họ anh lại cảm thấy rất chán ghét, lúc đó anh mới biết rằng mình thật sự nhớ cô. Nhưng không biết nhớ với tư cách Mạn Ninh thở nhè nhẹ, tim đập mạnh mẽ, người cô bõng chốc cứng ngắc lại, trên đầu giường chiếc máy tính bảng vẫn đang phát bộ phim Bạch Lam không thấy cô nói gì liền ngẩng đầu lên nhìn cô, Lâm Mạn Ninh ngượng ngùng quay mặt sang một bên. Hắc Bạch Lam xoay cằm cô lại rồi từ từ hôn lên môi hôn nhớ nhung chứa đầy ôn nhu, dịu dàng, Lâm Mạn Ninh bất giác quàng tay ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn đến loạn hơi thở anh mới buông cô ra"Vì em tôi phải leo cửa sổ tận lầu ba chỉ để nhìn thấy em, nói với em rằng tôi nhớ em và muốn được ngủ cùng em. Em có thấy cảm động vì điều đó không?"Lâm Mạn Ninh khẽ đẩy anh ra"Cảm động gì chứ? Đây đều là chú tự làm, tôi không bắt ép cú."Bàn tay anh từ lúc nào đã đi vào bên trong áo cô, nhằm trúng bộ ngực mà xoa nắn, cô không hề mặc bra, thật dễ dàng cho việc hành Mạn Ninh giật thót người, miệng khẽ ngân nga vài tiếng. Hắc Bạch Lam cười gian tà rồi cúi xuống hôn lên ngực cô cách một lớp áo "Ư...a""""Cốc...cốc.." Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, mẹ Lâm nói vọng "Lâm Mạn Ninh, con mở cửa ngay cho mẹ, đời thuở nhà ai có con gái nào lại không muốn ngủ chung với mẹ cơ chứ."Hắc Bạch Lam vẫn bình tĩnh hôn lên ngực cô, Lâm Mạn Ninh lo sợ đẩy anh ra, nhưng cơ thể lại rất quyến luyến với sự mê hoặc của "Lâm Mạn Ninh, con có nghe mẹ nói gì không thế? Mở cửa cho mẹ đi, được rồi, được rồi, con muốn đến kí túc xá thì ta liền cho con ở, mở cửa ra."Kí túc xá? Lâm Mạn Ninh đẩy anh ra, nhưng anh lại trừng phạt bằng cách cắn nhẹ lên đầu ngực "Ưm.." Lâm Mạn Ninh lấy tay che miệng mình lại, cô cố gắng điều chỉnh hơi thở"Mẹ...con.."Hắc Bạch Lam nhướn người lên hôn lên môi cô, mẹ Lâm cau "Làm gì thế hả?". Lâm Mạn Ninh khê vỗ vào vai anh, Hắc Bạch Lam cũng không làm khó cô nữa, anh thả đôi môi cô ra rồi tiếp tục hôn lên ngực Mạn Ninh nắm chặt drap giường"Con thấy ở nhà..vẫn tốt hơn...mẹ...con muốn đi ngủ...một mình.."Mẹ Lâm giận dỗi nói"Được, tôi cho cô không gian riêng, muốn làm gì thì làm, từ giờ đừng hòng sẽ được đến kí túc xá ở."Lâm Mạn Ninh kêu khổ, cô nhìn Hắc Bạch Lam, có phải vừa rồi cô hiền quá nên lão dê già này không thèm xem lời nói của cô ra Mạn Ninh đẩy anh ra"Hắc biến thái, chú mà không dừng lại thì cuối tuần này chú đi một mình, tôi sẽ không đi đâu."Hắc Bạch Lam liền dừng lại, anh khàn giọng hỏi"Vậy là em đồng ý rồi?"Lâm Mạn Ninh nói"Điều kiện là chú không được động vào phụ nữ từ giờ đến cuối tuần, ngay cả tôi."Hắc Bạch Lam ảo não đè nén lại dục vọng của mình, đến khi hơi thở của anh đều đặn lại thì Lâm Mạn Ninh đã ngủ thiếp đi, cũng chẳng còn cách nào khác, gặp được cô là vui lắm rồi, anh ôm lấy cô rồi chìm vào giấc ngủ, họ quên rằng chiếc máy tính bảng vẫn đang phát bộ hôm sau..."Cốc...cóc..cốc.." Lúc này có người gõ cửa phòng cô, mẹ Lâm "Lâm Mạn Ninh, không định đi học sao? Giờ này còn ngủ?"Lâm Mạn Ninh cau có lấy cái gối bịt tai mình lại, nhưng tiếng gõ cửa vẫn vang lên như chuông báo thức, cuối cùng cũng phải ngồi "Được rồi, con dậy ngay đây."Cô nhìn sang bên cạnh, chỗ đã trống từ lúc nào, ở đó có một cành hoa hồng màu đỏ, Lâm Mạn Ninh cầm này cũng khá lãng mạng đấy, cô mỉm cười rồi đi vào phòng một tuần Lâm Mạn Ninh chẳng còn gặp lại anh, ngay cả tên của anh cô cũng chẳng hề biết, chỉ biết được anh là Hắc biến thái, điện thoại cũng không có, anh dường như bốc hơi khỏi cuộc sống của anh, một tuần nay phải đi công tác, nhớ cô nhưng cũng chẳng làm được hai không biết rằng bản thân mình đang dần nảy sinh tình cảm với đối phương, nhưng lại cố tình xem nhau như người qua tuần, từ sáng Hàn Thiên Lãnh đã gọi điện nhắc anh đến đúng giờ, vừa xuống máy bay được ba tiếng đồng hồ, anh chỉ vừa kịp nghỉ ngơi ba mươi phút đã thay quần áo đến đón cô. Bác sĩ suy nghĩ vài giây rồi đồng ý"Được, cô hãy vào nói với cậu ấy vài câu, biết đâu người bệnh sẽ nghe thấy mà có nghị lực vượt qua."Lâm Mạn Ninh đi cùng bác sĩ vào trong, cô như suy sụp khi nhìn thấy anh, mặt mày anh trắng bệch đang nằm trên chiếc giường với ga màu trắng tinh lạnh lẽo kia, phần đầu bị quấn rất nhiều băng "Lam..anh làm sao thế này? Anh đừng làm em sợ.." Cô ôm lấy anh, khóc nấc lên, những giọt nước mắt làm ướt cả một khoảng áo của "Không phải anh từng nói nếu em tỉnh lại anh sẽ đưa em đi xem nhiều chỗ thú vị hay sao? Em đã tỉnh lại rồi, anh muốn lừa em sao? Đồ xấu xa nhà anh."Hai mắt cô mờ đi"Anh nói gì đi, xin anh đừng im lặng như vậy, em xin lỗi...đáng lí em phải tỉnh dậy sớm hơn...hức..."- "Anh đã từng hứa là sẽ mãi mãi chờ em..anh chờ như thế này sao? Anh nói đi....nếu anh không tỉnh lại em sẽ yêu người khác cho anh xem..."Bả vai cô run lên, càng nói giọng càng nghẹn đi, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ngất đi. Y tá bên cạnh lo lắng đỡ lấy "Mau đưa về phòng bệnh." Bác sĩ nói rồi nhìn lên máy đo nhịp tim và huyết áp của anh"Nhìn xem, có thay đổi rồi..."Một bác sĩ gật đầu"Rốt cuộc cũng đã có nghị lực sống, xem ra tình hình khá hơn rồi."Sau khi đưa ra từ phòng cấp cứu, bác sĩ vui mừng báo tin anh đã qua cơn nguy kịch, muộn nhất là trưa mai sẽ tỉnh lại. Mọi người thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh Hắc cười, hai mắt nóng lên, tâm trạng đã bớt căng thẳng, ông biết chắc chắn anh sẽ không muốn gặp anh nên đã lẳng lặng rời đi, Hàn Thiên Lãnh nhìn theo ông, thở ra Hắc Bạch Lam rất may mắn, có một người bố yêu thương mình, chỉ là do bố anh ta không biết cách quan tâm nên mới khiến chuyện xảy ra đến mức hôm sau...Hắc Bạch Lam và Lâm Mạn Ninh được sắp xếp chung một phòng bệnh. Tiểu Á, Mộc Nhiên và Lê Tiểu Du biết tin liền đến thăm hai người họ, trong phút chốc phòng bệnh liền trở nên đông "Không phải mọi người nói Mạn Ninh tỉnh lại rồi sao? Sao cậu ấy vẫn ngủ thế?" Tiểu Á xoa xoa bàn tay của Mạn Ninh, đau lòng hỏi, ba năm nay cô không được ở cạnh bạn thân của mình, có rất nhiều điều muốn nói những Mạn Ninh chẳng nghe Lâm cười gượng"Bác sĩ nói con bé mói tỉnh dậy tình hình hơi yếu nên phải ngủ thêm một giấc."Lê Tiểu Du xoa xoa cái bụng đã nhô lên của mình, Hoắc Thuyến lúc này đi vào"Cô chú, chào mọi người, hai người họ thế nào rồi?"- "Lát nữa chắc sẽ tỉnh lại thôi." Lê Tiểu Du Thuyến lo cho Tiểu Du, cô đang mang thai chắc sẽ không tiện ở lại lâu nên anh đành đưa cô về trước, mặc dù Lê Tiểu Du rất bất Hoa Vỹ bỏ việc tại công ty để đi đến đón Tiểu Á, Mộc Nhiên lắc đầu, phụ nữ có chồng là mất hết tự do. Cũng may cô vẫn còn ít tự do, nghĩ xong liền cười thỏa "Phu nhân, Hàn tổng sai tôi đến đón phu nhân về, ngài ấy muốn ăn trưa cùng phu nhân."Nụ cười trên môi Mộc Nhiên cứng đờ, thôi rồi, cô cũng bị mất tự do, ăn trưa cái con khỉ, đến công ty anh ăn chẳng bao nhiêu còn bị anh ăn sạch sẽ lại, cô không đó chỉ là suy nghĩ, cô chào ông bà Lâm rồi ra Lâm vỗ vai "Mọi chuyện cũng đã ổn rồi, chúng ta xuống dưới lầu ăn chút gì đó đi."Bà Lâm nhìn anh rồi nhìn cô, gật đầu"Được, chúng ta đi thôi."Đôi mắt của Hắc Bạch Lam từ từ mở ra, anh khẽ nhíu mày lại, nhất thời không thích nghi nổi với ánh sáng. Xung quanh căn phòng là màu trắng tinh, anh cảm thấy đầu mình đau nhớ khi mình còn đang hôn mê bên tai là tiếng khóc lóc thảm thiết của Mạn Ninh, điều này làm anh càng cố gắng vượt qua hơn, nhìn sang bên cạnh là cô đang im lặng nằm xoa xoa đầu mình rồi bước xuống giường, đi sang cạnh giường cô, nhẹ nhàng ngồi tay anh sờ nhẹ lên má cô, cô thật sự tỉnh rồi sao? Ngày hôm qua khi bị tai nạn, anh đã rất sợ, sợ không bao giờ được nhìn thấy cô nữa, sợ khi cô tỉnh lại biết chuyện anh bị tai nạn sẽ đau Mạn Ninh nhíu mày, mắt từ từ mở ra, hình ảnh gương mặt ôn nhu của anh hiện lên một cách mờ ảo, như một giấc mơ, anh đang mặc quần áo bệnh nhân, trên đầu còn quấn băng gạc màu "Lam?" Giọng cô nhẹ như lông hồng, như thể không tin được những gì trước mắt bật cười, hạnh phúc nhìn cô"Ừ, em tỉnh rồi."Lâm Mạn Ninh ngồi dậy ôm lấy anh"May quá, anh không sao ròi. Hôm qua em rất lo cho anh."Anh ôm lấy cô, xoa xoa đầu cô"May quá, em cũng đã tỉnh ròi, anh cứ tưởng mình sẽ phải chờ em lâu hơn...anh thực sự rất sợ cảm giác chờ đợi này."- "Em xin lỗi, đáng lí ra em phải tỉnh dậy sớm hơn..." Giọng cô nghẹn Bạch Lam hôn nhẹ lên trán cô"Không cần xin lỗi, em tỉnh dậy đối với anh quá tốt rồi."- "Xin lỗi anh, em biết hết mọi chuyện rồi, trước đây.."Hắc Bạch Lam đặt nhẹ ngón tay lên môi cô"Đừng nói những chuyện quá khứ không vui đó nữa, chúng ta sống vì tương lai, hãy nhìn về phía trước, anh có em, em cần anh vậy là đủ rồi."- "Vâng." Lâm Mạn Ninh gục vào ngực chuyện như một giấc mơ, một giấc mơ dài dằng dẳng, họ chỉ biết cảm ơn đối phương vì đã chờ đợi nhau để không bỏ lỡ bà Lâm đi vào, ngạc nhiên nhìn họ"Hai đứa tỉnh lại rồi sao? May quá.."Ông Lâm mỉm cười, ấn chiếc chuông ở đầu giường để gọi bác sĩ vào kiểm tra qua cho anh và cô.***Đầu tháng cho các nàng ăn thịt có sao không nhỉ?!

tieu bach tho em chay dau