The Wandering Village có một nét độc đáo khác so với những trò chơi mô phỏng xây dựng khác. Bạn được giao nhiệm vụ chăm sóc một nhóm người, Nyomans. Họ tình cờ gặp một con quái vật khổng lồ, Onbu, được cho là đã tuyệt chủng và xây dựng nơi cư trú trên lưng của Onbu Hoặc mơ thấy yêu quái đang đuổi theo mình, nghĩa là sẽ có chuyện phiền toái xảy ra với bạn. Mơ thấy mình đánh nhau với quái vật, bạn sẽ thắng bạc hoặc thắng kiện. Ngoài ra, niềm vui khi chiến thắng "ma quỷ" trong mơ là dấu hiệu đáng mừng cho thấy bạn sắp công thành danh toại trong tương lai. Tham gia Anh Trai Yêu Quái với một vai diễn không mấy hài hước, Diệu Nhi cho biết dù khán giả đón nhận như thế nào thì đây cũng là một vai diễn khiến cô cảm thấy rất hài lòng.. Trong Anh Trai Yêu Quái, Diệu Nhi vào vai Diệp - quản lý của Lâm (Isaac) ở đội tuyển Judo quốc gia.Sau khi Lâm từ giã đội tuyển vì Trò chơi Phòng thủ Trái Đất - game Phong thu Trai dat Phòng thủ Trái Đất - Game thủ thành đa dạng, nhiều người chơi trên GameVui. Để hoàn thành thử thách trong trò chơi Phòng thủ Trái Đất , các bạn bắt đầu bằng việc xây dựng những chiếc tháp canh cơ bản, diệt quái vật Ma thuật tình yêu Người đẹp và Quái thú xoay quanh câu chuyện tình cảm của 2 nhân vật, chàng quái thú Kyle và người đẹp Lindy. Kyle là một chàng công tử nhà giàu, đẹp trai thông minh nhưng lại có muôn vàn tật xấu. Anh vừa kiêu ngạo, tự phụ trăng hoa phá phách, lại hay chọc Điều đặc biệt trong truyện tiên hiệp hay của tác giả Lộng Thanh Phong mang tên Yêu quái thư trai, vì đó cũng là tên đặc biệt của một tiệm sách ở cuối con đường phía đông. Thật sự thì chủ nhân của tiêm sách là một lão yêu quái, hắn đã ngủ từ thời dân quốc cho tới tận bây giờ, tính cách cổ quái bụng dạ phúc hắc, tuyệt đối là vạn năm lão bất tử. nuKF. Balasore district collector Dattatraya Bhausaheb Shinde had on Thursday billed it as a science versus ghosts contest. On Friday, the ghosts won — backed by official resolution and aided by videoconference. The Odisha government has decided to pull down seven classrooms at the Government Nodal High School in Bahanaga, where bodies of the June 2 train accident victims had been kept for a day. Parents had refused to send their children to the school unless it was demolished and rebuilt, because they believe it is haunted by the spirits of the dead. After the school committee backed the parents’ demand, collector Shinde had on Thursday asked the public to introspect whether schoolchildren should be injected with “superstition” about ghosts instead of being encouraged to develop a “scientific temper”. A day later, the state government bowed to public pressure, with the teachers also siding with the parents. Chief secretary Jena, secretary to the chief minister transformational initiative Pandian, and school and mass education secretary S. Aswathy spoke to the parents and schoolteachers over videoconferencing on Friday to learn their opinions. A portion of the 67-year-old school building. PTI Sources said the parents described to the senior bureaucrats how fear had gripped them after the bodies from the accident — which killed 288 people — were kept in the school for a day before being sent to morgues in Bhubaneswar and Balasore. Some of the teachers too said they felt “weird” during their daily inspections of the school, due to reopen on June 19 after the summer vacation. They told the government that students might not turn up after the reopening if the parents’ demand wasn’t accepted. Pandian later spoke to Class VIII student Priyanka Behera and Class VI student Suman Sahu, sources said. It could not be ascertained what the children told him. The government hasn’t yet fully accepted the parents’ demand for demolition of all the 16 rooms at the school. For now, the plan is to pull down and rebuild only the seven rooms where the bodies had been kept. Whether the remaining nine rooms will be demolished and rebuilt too, or whether they would merely be renovated, would depend on the remodelling plan that Shinde has been asked to submit in 15 days. Classes I to VII were taught in the seven rooms to be demolished. The school has 565 students from Classes I to X. The demolition process began on Friday with labourers taking off the 67-year-old school’s asbestos roof. Rajaram Mohapatra, a member of the school committee who had earlier told The Telegraph that the school authorities did not believe in ghosts, on Friday said “The government listened to our arguments and agreed to demolish the building. The new building would come up in three months.” Headmistress Pramila Swain said “The parents are relieved now. We will manage the classes with temporary arrangements.” The chief minister’s office said in a media release “It has been decided to initiate steps for the development of the school. The classrooms, playground and boundary walls will also be developed. The district collector has been asked to send a detailed report to the state administration in 15 days.” Nửa đêm, trăng sáng treo Tri Phi cầm đèn đọc sách suốt đêm, thời gian qua lâu, trước mắt đã bắt đầu nhìn thấy vô số đường cong tạo thành hình xoắn ốc, mà cậu trong thoáng chốc cũng bắt đầu hoài là ai?Ta ở nơi nào?Cũng may Lục Tri Phi vẫn luôn bình tĩnh thong dong, rất nhanh đã đưa ra đáp án —— ta là Lục Tri Phi, ba ba của ta là một gốc cây. Tuy rằng người không chết nhưng ta đã không nhìn thấy người nữa, vì vậy ta mới bước lên hành trình tìm tại ta thật vất vả mới tìm được một tia hy vọng, thế nhưng một tia hy vọng này lại là dùng lối cuồng thảo viết rất đẹp mắt, chỉ là cái khí thế tiêu sái không kềm chế được này khiến Lục Tri Phi cũng có chút hoài nghi, người viết liệu có nhận ra được chữ cuồng thảo của bản thân hay sách Ngô Khương Khương đưa cho cậu tất cả đều giống như thiên thư, văn tự của yêu quái cậu vốn không biết, chuyện này thật bình thường nhưng cũng thật khiến người đau đầu. Chỉ là rất nhanh, Lục Tri Phi liền phát hiện có người dùng bút lông viết xuống mấy hàng ghi chú bên lề sách, hầu như mỗi trang đều có, việc này khiến cậu vui vẻ trong chốc lát, cho rằng mình đã có thể xem xong quyển sách nàyThế nhưng Lục Tri Phi vẫn là đánh giá bản thân khá cao, chữ này không chỉ là cuồng thảo mà còn là phồn thể, vô cùng khó đọc, đến tận lúc này cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng đọc được ba trang là đôi mắt đã không chịu Tri Phi chỉ đành để sách xuống nghỉ ngơi một hồi, đợi qua năm phút mới lần nữa cầm lên đọc, bất quá, trong lúc lơ đãng cậu lại lật đến trang cuối cùng, phát hiện bên trên còn có lạc khoản… nhìn cái vị trí kia, hẳn là lạc khoản Tri Phi dùng đầu ngón tay vuốt ve hai chữ nọ, tỉ mỉ cố đọc, “Song… Dị?”[1]Sai rồi, Lục Tri Phi lại cẩn thận nhìn một chút, chữ đầu tiên đó hẳn phải là Thương’, mà chữ sau cũng không phải Dị’ là Tứ’. Bởi vì là chữ phồn thể nên đường nét còn rất giống.“Thương Tứ, Thương Tứ…” Lục Tri Phi thì thào thì thầm vài tiếng, cảm thấy cái vị viết thêm ghi chú trên quyển sách này hẳn phải là một lộ yêu là cậu không biết, hành động lẩm bẩm cái tên này của mình đã làm nhiễu loạn nhất hồ xuân biếc nhộn nhạo, cẩm lý vẫy đuôi, tiếng líu ríu trong viện cất lên.“Cậu ta, cậu ta, cậu ta cậu ta làm sao biết được tên của chủ nhân?!”“Không biết, thật đáng sợ…”“Hôm nay vừa lúc trăng tròn, nhìn mặt trăng tựa hồ còn lớn hơn hôm qua, thật tròn, làm sao bây giờ, nếu như Đại ma vương tỉnh lại thì phải làm sao đây?”“Tỉnh lại không phải rất tốt sao? Ta thổi bọt nước cũng đã thổi suốt một trăm năm rồi…”“A, thổi bọt nước, thổi bọt nước quả thực rất nhàm chán mà…”Cũng cùng lúc đó, tại mảnh đất rộng trời lớn bên ngoài Nhị Hoàn, Ngô Khương Khương đang cưỡi trên chiếc Harley yêu thích nhất của cô, cùng đám bạn tốt tận hưởng sự tự do phóng nhanh như tràng tiếng chuông điện thoại dồn dập khiến cô nhanh chóng đạp thắng, “Con mợ nó, ai vậy?”Ngô Khương Khương nhìn màn hình điện thoại, mỉm cười phất tay ra dấu cho đám bạn đi trước, lập tức nhận cuộc gọi, “Alo? Cậu trẻ, hôm nay vì sao lại nhớ đến chị rồi?”Đối phương lại là vô cùng lo lắng, “Cô có phải đã dẫn người lạ tiến vào thư phòng không?”“Đúng vậy, rồi thế nào?” Ngô Khương Khương ném một phong kẹo cao su vào trong miệng, “Ngài ấy đã ngủ gần trăm năm rồi, từ dân quốc đến tận bây giờ, mấy năm trước sự kiện đại quy hoạch cải tạo tiến đến ngay bên cạnh còn không thể đánh thức ngài ấy. Chị đây chỉ đưa người vào xem mấy quyển sách mà thôi, hơn nữa còn đi từ cửa sau.”“Rắm! Cửa trước không mở được, cô đương nhiên chỉ có thể đi cửa sau thôi!”“Ha ha, không nên táo bạo như vậy mà. Đứa bé kia chị đã nhìn qua, rất an tĩnh, hơn nữa trên tay cậu ta còn có thẻ chặn sách. Có thẻ chặn sách chính là khách của thư trai, chị đây không phải đang làm việc theo quy củ sao?”“Lần này không giống, chủ nhân thư trai còn đang ngủ đấy! Cô cũng biết đã gần trăm năm, tự cô tính đi, lúc ngài ấy đi ngủ là năm 1916, năm nay là năm mấy? 2016! Vừa đúng một trăm năm!”“A.” Ngô Khương Khương dừng lại, lập tức cười khan, “Sẽ không… trùng hợp như vậy chứ? Ngài ấy cũng không đặt đồng hồ báo thức đúng một trăm năm cho mình.”“Tôi xem cô vẫn là tự cầu nhiều phúc đi, xem phân lượng tình cảm của hai ta tôi liền nhắc nhở nhiều một câu, phía nam Thái Bình Dương có một đảo nhỏ không tệ, cô có thể cân nhắc qua đó tránh né một chút.” Nói xong, bên kia liền cúp điện thoạiNgô Khương Khương nghe thanh âm tút tút không tín hiệu của điện thoại, bất an xoa xoa tóc mình, ngửa mặt lên trời thở dài, “Không thể nào không thể nào không thể nào, trời ạ ta đừng có xui xẻo đến vậy chứ…”Ngô Khương Khương hồi tưởng lại nỗi sợ hãi năm đó khi bị Đại ma vương chi phối, cũng không còn tâm tình phóng xe nữa, lập tức vội vàng quay đầu trở về thư trai. Đến nơi còn hổn hển nhìn quanh, bốn phía vẫn yên tĩnh, không có bất kỳ khí tức ba động khác thường gì, lại nhẹ chân nhẹ tay chạy vào, Ngô Khương Khương ghé người lên cửa sổ nhìn thấy bóng lưng chuyên chú đọc sách của Lục Tri Phi, rốt cục cũng thở phào nhẹ là… không đáng lo rồi?Ngô Khương Khương nghĩ thế, trực tiếp ngồi ngoài cửa đợi, càng nghĩ càng cảm thấy ông cậu trẻ của mình là đang nói chuyện giật gân. Đại ma vương đã ngủ suốt trăm năm rồi, lại ngủ tiếp một trăm năm cũng không phải chỉ là chuyện trong chớp mắt như vậy, một đêm im ắng trôi sáng năm giờ, trời còn chưa sáng hẳn, Lục Tri Phi đoán chừng Ngô Khương Khương cũng đã sắp tới, cậu vốn còn muốn hỏi thăm mấy vấn đề vì vậy liền dốc hết can đảm mở cửa ra nhìn. Nào ngờ vừa mở cửa đã tháy Ngô Khương Khương vốn tựa vào cửa ngủ gục ngã lăn vào trong.“Ui cha…” Ngô Khương Khương ngã chỏng vó, thế nhưng đầu óc cũng nhờ vậy mà thanh tỉnh trong nháy mắt, vội vàng bò dậy, phủi bụi trên người, xoa xoa tóc, lại là một hảo hán, “Ha ha ha tôi thấy cậu đọc sách xong rồi, chúng ta đi thôi, tôi mời cậu ăn bữa sáng.”“Xin chờ một chút.” Lục Tri Phi vội vã gọi cô lại, “Tôi còn có một vấn đề, cô quen biết người tên Thương Tứ chứ? Trên quyển sách kia có ghi chú của anh ta, thế nhưng có chút chữ tôi…”“Chờ một chút! Cậu nói ai???” Ngô Khương Khương đột nhiên mở to hai phản ứng của cô lớn như vậy, Lục Tri Phi hơi ngẩn người rồi mới đáp lại “Thương Tứ đấy.”Thương Tứ Khương Khương hóa đá tại chỗ, sau một khắc liền giống như Tôn Hầu Tử[2] vừa được sinh ra, cả khối đá lớn đều vỡ đôi, “Cậu, cậu, cậu làm sao biết tên của Đại ma vương?!”“Trong sách… có ghi mà.” Lục Tri Phi cũng cảm giác được sự tình không đúng, dù sao phản ứng của Ngô Khương Khương cũng là đủ kịch đúng lúc này, trong viện chợt cất lên một trận gió, lay động đóa hoa chập chờn, bóng cây lắc lư. Lục Tri Phi nhíu mày, kỳ quái, đêm qua lúc bọn họ tới, nơi đây yên tĩnh đến một trận gió cũng không có, cậu không khỏi ngẩng đầu, ánh trăng còn treo nơi chân trời chưa lặn một chút, trong gió có tiếng thì giọng nói!“Chúng ta đi!” Ngô Khương Khương bỗng nhiên kéo mạnh cánh tay của Lục Tri Phi, dưới chân cố sức mang theo người nhảy lên tường vây, thoáng cái đã thoát ra khỏi viện. Lục Tri Phi vừa miễn cưỡng đứng vững lại bị Ngô Khương Khương hối hả quăng lên yên xe, chạy như bay khỏi nơi giờ sau, Lục Tri Phi bị vứt lại trước cửa đại học có chút trố mắt bất định, những việc vừa rồi đề xảy ra quá đột nhiên, ngay cả một câu căn dặn sau cùng của Ngô Khương Khương kia, Nghìn vạn lần không được trở lại thư trai’.Thế nhưng, Lục Tri Phi cúi đầu nhìn quyển sách trên tay. Vừa rồi đi quá nhanh, cậu còn chưa kịp trả sách về chỗ cũ đã bị Ngô Khương Khương lôi kia, Ngô Khương Khương cũng không kềm được lo lắng, lại đi vòng quanh vài vòng, dự định dò la tình huống. Thế nhưng cô vừa chạy đến khu quảng trường hơi gần thư trai một chút đã cảm nhận được một trận uy áp đáng sợ, đến mức thiếu chút nữa cô đã theo bản năng quỳ sụp ơi, thật tỉnh rồi!Ngô Khương Khương run rẩy lấy điện thoại ra, gọi lại số liên lạc cùng, lại hít sâu một hơi hỏi “Cậu trẻ, cậu nói cái đảo nhỏ phía nam Thái Bình Dương kia có vị trí cụ thể thế nào vậy?”Đại ma vương, cũng chính là Thương ngôi sao kỳ lạ vĩnh hằng không tàn lụi của yêu giới, tính tình cổ quái, thái độ ác liệt, vạn năm lão bất như không ai nhớ được hắn đến tột cùng đã bao nhiêu tuổi, chỉ biết đám đại yêu tiểu yêu bị hắn thi ngược nghìn vạn lần, người người đều đồng loạt hô một tiếng Thương Tứ Đại ma vương muôn năm, nhằm tiêu tai cầu phúc bảo bình an. Nhưng mà một trăm năm trước, Thương Tứ đột nhiên rơi vào ngủ say, ai cũng không biết lý do là đó một ngày, hắn còn ôm một ấm trà tử sa nhỏ đi Lê viên nghe hát, trên mặt mang một chiếc mắt kính gọng vàng nhã nhặn, thế nhưng vừa qua một đêm, cũng không biết trúng phải cơn gió gì, hai mắt vừa nhắm liền ngủ giấc ngủ suốt trăm năm, trăm năm bể dâu thế thời thay khi Thương Tứ lần nữa tỉnh lại trên cái giường gỗ hoa lê của mình, duỗi người một cái, chân trần ra khỏi phòng, đứng trong hành lang nhìn quang cảnh đình viện bên ngoài trăm năm không đổi thì, hắn cũng chỉ cảm giác giống như mình vừa ngủ một buổi tối mà thôi. Bất chợt, hắn thoáng nhìn thấy trong đình viện có thứ gì đó sáng lên, vật kia vuông vắn lớn cỡ một bàn tay, reng reng một tiếng liền phát Tứ cảm thấy mới mẻ, năm ngón tay khẽ ngoắc, vật kia tựa hồ bị một cỗ lực vô hình hấp dẫn bay vào lòng bàn tay của hắn. Thương Tứ nhìn trái một chút, nhìn phải một chút cũng không phát hiện manh mối gì, thứ này lại trở nên tối lẽ là pháp khí kiểu mới?Bỗng nhiên, pháp khí chấn động, không ngừng rung rung, màn hình cũng theo đó sáng lên, xuất hiện hai điểm một đỏ một xanh biếc. Thương Tứ phản ứng nhanh như thiểm điện, cơ hồ là ngay trong nháy mắt pháp khí sáng lên hắn đã tung nó ra áo vung lên, pháp khí đang lơ lửng giữa không trung đột nhiên dừng trong chớp mắt đó, tiếng nhạc cất vang, “Tôi đã từng qua núi cao, vượt biển lớn, cũng xuyên qua biển người ngổn ngang. Tất cả những gì tôi từng sở hữu, chớp mắt đều tan thành mây khói…”[3]Thương Tứ có chút trố giây kế tiếp, “Vút!”, pháp khí vẽ thành một đường cong duyên dáng bị hắn ném vào trong hồ, khiến hai con cá chép kinh sợ vẫy đuôi một cái nhảy khỏi mặt nước, “A a a a a a a chết cá rồi!!!!”Trên trán Thương Tứ nổi gân xanh, “Hai đứa đến đây cho ta!”Đại ma vương có lệnh, tiểu yêu không dám không tuân, hơn nữa —— Con bà nó, vì sao đã rơi xuống nước vẫn còn hát! Yêu vật!Bởi vì Sony[4] đại pháp, rất tốtMười phút sau, Thương Tứ ngồi xếp bằng trên sàn nhà, hai đứa bé tròn vo lớn chỉ bằng nắm tay, một đứa mặc đồ trắng một đứa mặc đồ đen đang cố hết sức hoạt động đôi chăn ngắn củn bò lên trên vai trái một phải, mỗi đứa đều cầm lược tử đàn, trợn to đôi mắt tròn trịa, thần tình chăm chú —— chuẩn bị xong chưa?“Ây da—— “Hai đứa bé tròn trịa thả người nhảy xuống, trượt theo mái tóc thật dài như thác nước buông lơi, chiếc lược gỗ tử đàn trong tay ghim vào làn tóc, vừa chải —— liền không chải được đến tận tóc trăm năm không chải, có thể không bị rối sao?Hai đứa nhóc mập dùng cánh tay bé xíu vịn lược, hai cái chân ngắn lại quơ quơ giữa không trung, dùng sức, kéo kéo, lại kéo bò lên được, lại không chải xuống đủ rồi!!!Thương Tứ không nhịn được nữa, Đại ma vương nổi giận, hắc khí phát tác lúc này ngay cả dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, đen như mực, nhật nguyệt vô bé mập giật mình đánh thót, đu trên chiếc lược không ngừng nức ma vương tự mình kéo hai thằng nhóc tới, lại giũ giũ mái tóc dùng lực chải xuống —— răng rắc, lược thực ra còn rất chắc khỏe, một sợi cũng chưa rụng.“Con mẹ nó, cái tên ngốc bán đồ giả ở Hàm Đan kia, lần sao lão tử lột da hắn.” Thương Tứ mắt nhìn qua, hai thằng nhóc mập nằm dài trên mặt đất giả chết, thế nhưng rõ ràng không có chút hàm lượng diễn xuất nào, bờ vai run run tố cáo chủ nhân rõ ràng đang phì áp bao phủ, “Ngay cả chải đầu cũng không biết chải, ta lưu lại lại ngươi có ích lợi gì?”“Không nên a! Chủ nhân!” Hai người bé mập vội lăng lông lốc đứng dậy, mở to đôi mắt đáng thương vô tội chạy tới ôm lấy mái tóc của Thương Tứ, “Hức hức hức hức hức, chủ nhân, người đừng vứt bỏ chúng tiểu nhân…”“Hức hức hức hức…” Thương Tứ nhại lại giọng nói của bọn chúng, lê hoa đái vũ, thế nhưng vẻ mặt lại ghét bỏ, cái hành vi này tuyệt đối có thể xem như ác liệt. Sau khi hức hức vài tiếng sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi, trên mặt viết rõ bốn chữ lớn —— ta rất không vui, “Còn không mau đi tìm cây kéo đến giúp lão tử cắt tóc! Còn có, gọi những kẻ còn có thể rên lên tiếng đều lăn đến đây cho ta!”Hai bé mập lập tức lăn là giữa đường lại va vào bộ cửa gỗ tử đàn, vang lên hai tiếng thùng quá.———————-1/ Song Dị 窗肄 và Thương Tứ 商四 Mình cũng không hiểu sao Lục Tri Phi lại nhầm chúng với nhau, chữ Song và Thương đúng là khá giống, viết thảo có thể lầm, thế nhưng Dị và Tứ rõ ràng quá khác nhau Tôn Hầu Tử Chỉ Tôn Ngộ Không hay Tề Thiên Đại Thánh, câu này đang dùng tích Thạch Hầu phá đá giáng sinh’ để chỉ hình ảnh kinh ngạc của nhân Đây là lời trong ca khú/bg /’9YU}t con đường bình phàm’ nhạc chủ đề phim Hậu Hội Vô Kỳ’. Các bạn có thể nghe tại5/ Sony đại pháp Em Lục Tri Phi hình như dùng điện thoại của Sony, dòng có khả năng chống nước, nên xuống nước vẫn đổ chuông như thường.

yêu quái thư trai